Ngày nay phong thuỷ đặc biệt được chú trọng rất nhiều trong cuộc sống. Rất nhiều người đã áp dụng phong thuỷ trong cuộc sống của họ, đến màu sắc của đồ dùng cũng phải hợp mệnh, hợp tuổi, hợp phong thủy để được phát tài, may mắn.
Xưa có một chàng thư sinh tên là Nghiêm Đắc Lộc, tuy đã đến tuổi lập thân nhưng vẫn phải sống đơn độc trong gian nhà tranh vách nứa. Chàng Nghiêm cho rằng mình vốn hiền lành lại hay làm điều thiện, đáng lẽ phải được hưởng phúc cả đời. Vậy cớ gì mà cứ mãi sống cảnh nghèo hèn đến thế?
Một ngày nọ, có thầy phong thủy họ Mạnh đi qua thôn trang. Nghiêm Đắc Lộc đã nghe danh từ lâu, bèn mời đến nhà để mong được giải tỏa những khúc mắc trong lòng. Mạnh tiên sinh biết Nghiêm là người nhân đức, chỉ có điều không chịu tháo vát làm ăn, bảo sao không làm giàu được? Thế là ông vừa lẩm nhẩm tính toán, vừa cầm la bàn đi quanh nhà ra vẻ xem xét.
Khi đến gian phòng phía sau, ông nhìn thấy có con đường lớn chạy ngang trước mặt. Rồi ông dừng bước, nhìn lên rồi nhìn xuống, ngó sang trái rồi sang phải một lượt, sau lại gật gật rồi lại lắc đầu. Chàng Nghiêm không biết chuyện gì xảy ra bèn hỏi nhỏ: “Tiên sinh, ngài nhìn thấy gì vậy?”.
Mạnh tiên sinh phất tay và nói: “Phong thủy và gia trạch đều tốt, chỉ có điều vượng khí không thông nên cậu mới không thể thành gia lập nghiệp”.
Chàng Nghiêm nóng lòng hỏi: “Tiên sinh có cách gì phá giải, xin hãy chỉ giáo”.
Mạnh tiên sinh vuốt chòm râu một lúc lâu, cuối cùng nói với vẻ tâm đắc: “Ta có một cách này, nhưng cần cậu phải kiên trì 3 năm không dao động. Sau 3 năm, đảm bảo cậu sẽ gây dựng sự nghiệp, chỉ e cậu không bền lòng mà thôi”.
Chàng Nghiêm nói với giọng quả quyết: “Tôi sẽ bền lòng. Chỉ cần tiên sinh có cách, tôi nhất định làm theo!”.
Mạnh tiên sinh nói: “Giàu sang của cậu ẩn rất sâu, phải gọi thì mới về được. Như thế này đi, cậu hãy trổ một cửa sổ ở vách tường sau của gian phòng, mỗi ngày đều đặn thức dậy từ canh tư rồi thắp đèn lên. Lúc nãy đi một vòng, tôi phát hiện phía sau phòng của cậu có con đường lớn. Vì thế, khi người làng đi qua nhìn thấy đèn sáng, nếu họ hỏi rằng ‘Nghiêm Đắc Lộc đã dậy rồi à?’ thì cậu đáp lại là ‘dậy rồi’. Bởi vì tên của cậu có hai chữ ‘Đắc Lộc’, chỉ cần đều đặn nhắc tới “Đắc Lộc” trong 3 năm, bà con trong làng sẽ gọi giàu sang của cậu về nhà”.
Trước khi cáo từ, Mạnh tiên sinh còn dặn đi dặn lại rằng: “Hãy nhớ rằng cơ hội đổi đời của cậu chỉ có một lần này thôi. Trong 3 năm đó, nếu bỏ lỡ, sau này cậu sẽ không còn cơ hội nữa đâu”.
Kể từ đó, Nghiêm Đắc Lộc không dám trễ nải dẫu chỉ một ngày. Hàng ngày anh đều dậy từ canh tư và làm theo những gì Mạnh tiên sinh chỉ bảo.
Ba năm trôi qua trong chớp mắt. Đến khi Mạnh tiên sinh ghé thăm nhà, ông thấy nhà tranh vách nứa năm xưa đã biến thành ngôi nhà ngói kiên cố. Trong nhà còn có sân, có vườn, có đàn gà chạy ríu rít tìm mồi bên ao cá. Ngạc nhiên hơn khi chàng Nghiêm nghèo khó năm nào nay đã thành gia lập thất, thậm chí còn sinh được một quý tử bụ bẫm đầu lòng.
Nghiêm Đắc Lộc cảm kích nói: “Thưa tiên sinh, cách của ngài thật linh nghiệm. Ngài xem, chỉ trong 3 năm, bà con trong làng đã gọi giàu sang của tôi trở về”.
Mạnh tiên sinh đón ly rượu mừng, mỉm cười và nói rằng: “Thử nói xem, 3 năm qua cậu đã làm những gì?”.
“Hôm tiên sinh ra về, tôi đã theo lời dặn, trổ một cửa sổ ở tường sau của gian phòng. Mỗi ngày tôi đều dậy từ canh tư và thắp đèn. Tôi vẫn được bà con xóm trên xóm dưới gọi tên hàng ngày. Nhưng sau một thời gian, tôi cảm thấy ngồi mãi một chỗ cũng nhàm, tôi bèn tìm một số việc để làm cho qua giờ. Lúc đầu tôi bện dây thừng, sau lại xay đậu đem bán, rồi dần dần nuôi gà nuôi vịt. Càng ngày công việc càng thuận lợi, và rồi tôi cũng lấy vợ sinh con. Mọi ước nguyện trước kia của tôi đều đã thành sự thật, tôi thật sự cảm ơn tiên sinh!”.
Mạnh tiên sinh cười lớn rồi nói rằng: “Đắc Lộc ơi là Đắc Lộc, lẽ nào đến giờ cậu vẫn chưa hiểu sao? Nếu cậu không dậy sớm bện dây thừng, rồi xay đậu, rồi lại nuôi gà vịt, thì làm sao có được cơ ngơi như ngày hôm nay?”.
Nghe đến đây, chàng Nghiêm bừng tỉnh ngộ: Hóa ra Mạnh tiên sinh không trị phong thủy, mà là trị chứng bệnh lười biếng của mình.
Ngày nay, người ta coi trọng phong thuỷ bởi tin rằng đất cát nhà cửa, thiết kế bài trí được sắp đặt đúng thì sẽ mang lại thịnh vượng cho gia đình. Thậm chí họ không tiếc tiền mua vật phẩm phong thuỷ quý giá để ‘án’, ‘giữ’, chiêu mời tài lộc.
Kẻ lười biếng lại mong giàu có trong phút chốc mà ham mê cờ bạc, người vì tiền mà không điều xấu nào không dám phạm, bon chen tranh đấu, hại người chỉ vì chút lợi nhỏ nhoi. Làm đủ chuyện xấu trong thiên hạ rồi tin rằng phong thuỷ giúp hoá giải cát hung, hoạ phúc – lẽ nào có chuyện ấy? Vậy chẳng phải trong mê mà không ngộ sao? Họ dẫu có đắc được bổng lộc ở đời này nhưng sẽ mất đi phúc báo ở đời sau.
Vậy nên, kỳ thực phong thuỷ quan trọng nhất của đời người là chính mình. Phong thuỷ chân chính là thấu hiểu lẽ xoay vần của trời đất, sống sao cho thuận Thiên lý, người xưa nói, ‘khôn ngoan không lại với Trời’ là vậy. Lấy chăm chỉ, thiện lương, chân chính làm đầu, thì hết thảy những gì đáng đắc đều sẽ không bỏ lỡ, lại để lại phúc báo đến đời sau.
Nếu là người có phúc thì nơi họ ở cũng là phúc địa, đất lành. Còn người ở nơi được cho là phúc địa, đất lành nhưng tâm tính không tốt thì phúc phận cũng theo đó mà tiêu tan. Người ta biết phong thủy có thể dưỡng người, nhưng lại không biết được rằng người cũng có thể dưỡng phong thủy. Cho nên phúc phận của một người cũng cần phải tích lũy mới thành.
Nhưng vì sao thầy phong thủy không nói rõ ràng cái đạo lý ấy cho Nghiêm Đắc Lộc, mà lại vòng vo bày phương sách để anh ta tự nhận ra điều này? Đó là bởi lời nói thật thường khó nghe. Nếu ai đó nói rằng “là vì anh lười biếng” hay “là vì anh không tu chí làm ăn” thì có lẽ họ sẽ phật ý mà không chịu nghe điều khuyên giải. Lão Tử giảng: “Lời hay thì không thật mà lời thật thì không hay” âu cũng là chướng ngại để người ta thẳng thắn chỉ ra khuyết điểm của đối phương vậy.
“Phong” chính là bầu không khí và từ trường, là sự di động liên tục từ nơi này đến nơi khác. “Thủy” chính là nước, là dòng chảy lưu động và biến hóa. “Phong” và “Thủy” ấy không phải hoàn toàn là ngoại cảnh mà lại có quan hệ mật thiết với tâm tính của con người.
Nếu phong thủy phụ thuộc vào tâm người, thì nguyên lý nằm ở đâu?
Cổ nhân giảng rằng: “Tâm sinh vạn Pháp”, câu nói ấy vô cùng đơn giản nhưng lại đúng đắn phi thường. Trong các yếu tố của phong thủy, thì:
Đứng đầu phong thủy là gì? Chính là Người. Yếu tố đầu tiên của phong thủy là gì? Chính là Tâm (Ý). Yếu tố thứ hai của phong thủy là gì? Chính là Miệng (Khẩu). Yếu tố thứ ba của phong thủy là gì? Chính là Hành vi (Thân).
Quá khứ vẫn luôn giảng rằng, làm người phải tu dưỡng cả Thân, Khẩu, Ý. Nếu xét ở một khía cạnh nào đó, thì đó cũng chính là để bồi dưỡng phong thủy cho đời người vậy.
Trong phong thủy, người ta cũng đặc biệt nhấn mạnh đến yếu tố “tụ quang” (hội tụ ánh sáng) và “tụ âm” (hội tụ u ám).
Những người có lòng biết ơn, trong tâm tràn đầy thiện niệm, luôn nghĩ tốt cho người khác, thì sẽ tụ quang, biểu hiện trên mặt chính là nụ cười. Khuôn mặt tươi tắn, thần thái rạng ngời, miệng tựa đóa sen, như vậy sẽ tạo thành hình nguyên bảo (đỉnh vàng), từ đó sẽ phát tài.
Còn những người luôn oán hận trách móc người khác, ghen tị ganh đua với người khác, thì sẽ tụ âm. Khí âm trầm xuống, biểu hiện trên gương mặt chính là vẻ u ám rầu rĩ, mang tướng sầu khổ, khẳng định là sẽ chiêu mời xúi quẩy.
Để dưỡng thành phong thủy thì điều trọng yếu chính là bồi dưỡng phúc đức của tự mình. Hết thảy đều đến từ việc tu Thân – Khẩu – Ý của một người mà ra.
Thứ nhất, hiếu kính cha mẹ
Có câu nói rằng: “Bách thiện Hiếu vi tiên” (trong hàng trăm cái thiện thì chữ Hiếu đứng đầu). Đầu nguồn của phong thủy nằm ở hiếu kính cha mẹ, thờ cúng tổ tiên; cội rễ ăn sâu thì cành lá sẽ tự nhiên nảy nở mà sum suê.
Một người không hiếu thuận cha mẹ thì tuyệt đối không thể phát lộc phát tài được. Bởi không hiếu thuận cha mẹ, họ cũng không biết cách tôn trọng bề trên, không biết cách tôn trọng đồng nghiệp và hết thảy mọi người, công tác sinh hoạt thường ngày do đó cũng sẽ không thuận lợi; một đời trắc trở liên miên, vào những lúc then chốt khó tránh khỏi thất bại.
Thứ hai, không nói xấu, không nghĩ xấu người khác
Có câu nói rằng: “Nhân tâm sinh nhất niệm, Thiên Địa tận giai tri” (tâm người động một niệm, Trời Đất đều biết hết); lại cũng có câu: “Trên đầu ba thước có Thần linh”. Mỗi một lời nói xấu, mỗi một hành động xấu, thậm chí mỗi một ý nghĩ xấu dẫu có thể che mắt thế nhân thì cũng không thể che mắt được ông Trời. Bởi vậy, muốn có phúc lộc dồi dào và tương lai sáng sủa thì cần giữ cho từng lời nói, từng ý niệm và từng hành vi của mình được ngay chính.
Thứ ba, không sát sinh
Cái gọi là địa thế phong thủy tốt chính là ở những nơi dồi dào sinh khí. Sát sinh sẽ tạo thành oan hồn nghiệp chướng, khiến cho âm thịnh mà dương suy, vậy làm sao có thể là nơi đắc địa cho được?
Thứ tư, không tranh đua với đời
Ở đây không phải nói rằng con người không cần nỗ lực bản thân để hoàn thiện chính mình. Mà chính là, trong các mối quan hệ giữa người với người, trong những tranh giành lợi ích thì nên biết nhường một chút, nhẫn nhịn một chút. “Nhẫn một chút sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao”, biển cả vì biết hạ thấp mình mà trở thành nơi dung nạp của trăm sông nghìn suối, con người biết nhẫn nhịn bao dung mới trở nên vĩ đại, quang minh.
Nói tóm lại, người có phúc thì dẫu ở nơi nào cũng là nơi phúc địa. Vì phong thủy tốt hay xấu là do tâm người, thì điều quan trọng nhất là phải tự mình tu dưỡng lấy mình. Bản thân có tu dưỡng, hoàn cảnh cũng theo đó mà biến đổi theo.
Có người nói rằng: Ai cũng biết phong thủy dưỡng người, nhưng lại không biết rằng con người mới dưỡng thành phong thủy, là có ý như vậy!
Biết tu tâm dưỡng tính thì dù có sống ở nơi phong thủy xấu cũng có thể chuyển biến tốt đẹp, còn lòng dạ hẹp hòi thì dù địa thế có tốt đến đâu rồi cũng sẽ lụn bại. Phong thủy của cả đời người, tất cả đều ẩn giấu trong 6 thói quen dưới đây.
Cuộc sống ngày càng hiện đại, điều kiện sống của con người nhẽ ra cũng phải được cải thiện nhiều hơn.
Trớ trêu thay, chúng ta lại đang dần biến thành những sinh vật yếu ớt, đầy bệnh tật do lối sống buông thả của bản thân.
Từ 8h sáng đến 5h chiều, ta đã phải chịu đựng biết bao căng thẳng độc hại từ công việc. Ta ngồi lì một chỗ cả ngày nhưng lại chẳng chịu tập thể dục thường xuyên.
Ngày ăn ba bữa chưa đủ, ta còn bổ sung thêm một loạt bữa phụ với đủ loại thức ăn đầy dầu mỡ và chứa quá nhiều calo. Thức khuya đã trở thành thói quen, khiến ta không can tâm tình nguyện tắt đèn đi ngủ trước 12h.
Tuy nhiên, chúng ta đều chỉ là người thường, là một đống xác thịt không hơn không kém. Làm sao có thể mong đợi bản thân không gặp vấn đề gì khi đối xử với cơ thể tồi tệ trong một thời gian dài như thế?
Do đó, càng trưởng thành, càng phải học cách đối xử tốt với chính mình.
Chỉ khi biết kiềm chế ham muốn của bản thân, biết chăm lo sức khỏe hàng ngày, chúng ta mới có được thể chất mạnh mẽ để đương đầu với mọi loại khó khăn và nguy hiểm trong cuộc sống này.
Càng nhiều tuổi, con người càng khống chế cảm xúc giỏi hơn. Chỉ có trẻ con mới vì một món đồ chơi nhỏ mà tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Người xưa có câu: "Lùi một bước biển rộng trời cao, nhẫn một lúc sóng yên gió lặng". Trưởng thành chính là khi ta biết nhường người ba phần.
Trên thế gian này có nhiều thứ đáng để ta dành cả đời phấn đấu, nhưng cũng tồn tại lắm thứ không đáng để ta phải bận tâm.
Nếu vì những điều vụn vặt, tầm thường mà đẩy bản thân và người khác vào thế bực dọc, ta chỉ làm cho mọi chuyện càng thêm rối ren.
Có giai thoại nọ kể rằng, đám mèo của nhà văn Tiền Chung Thư rất hay đi đánh nhau với mèo nhà hàng xóm. Mỗi lần như thế, ông đều vác gậy ra ngoài tương trợ cho thú cưng của mình.
Vợ ông khi thấy cảnh ấy liền khuyên can: "Đừng đánh nữa, kẻo lại phá vỡ hòa khí giữa gia đình hai bên".
Vì chuyện cỏn con mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng bản thân, cuối cùng người bị tổn thương sẽ chính là mình. Chỉ khi học được cách buông tay, ta mới có thể sống một đời thoải mái.
Trước đây, dư luận đã từng xôn xao vì một thí nghiệm xã hội mang tên "Bạn đã liên lạc với bao nhiêu người trong danh bạ của mình?". Vài người tham gia thử thách cho biết, họ có hơn 1000 bạn bè được lưu trong điện thoại.
Sau đó, nhóm thực hiện yêu cầu người tham gia xóa đi những số mà họ ít khi nói chuyện công việc hay rủ đi chơi. Cuối cùng, nhiều người chỉ còn lại 20-30 liên lạc trong danh bạ của mình.
Tiếp theo, nhóm thực hiện lại hỏi: "Có bao nhiêu người mà bạn dám tâm sự thật lòng trong này?". Tới lúc này, danh bạ của mọi người chỉ còn lại 2-3 số.
Rõ ràng, những người chúng ta hao tâm tổn trí để phục vụ thực chất chỉ là những kẻ qua đường trong cuộc sống.
Ta phí hoài thời gian để làm hài lòng những kẻ chẳng đếm xỉa gì đến mình, mà quên mất rằng những người yêu thương ta mới là những người xứng đáng được quan tâm nhất.
Vì thế, muốn sống một cuộc đời ý nghĩa, nhất định phải xây dựng được một vòng tròn xã hội tốt đẹp và lành mạnh.
Vị tướng Patton huyền thoại của Mỹ từng nói: "Thành công không phải đứng trên đỉnh cao mà là biết đứng dậy từ dưới đáy thất bại".
Cuộc sống chẳng bao giờ là dễ dàng. Chúng ta vấp ngã một lần không có nghĩa chúng ta sẽ gục ngã cả đời. Chỉ khi vượt qua được nỗi đau và tìm lại bản thân trong thời gian ngắn nhất, chúng ta mới có thể trở thành người mạnh mẽ.
Ai đi làm cũng đều một lần nếm trải cảm giác bị sếp chê trách, mắng mỏ vì chưa hoàn thành tốt công việc. Người mạnh mẽ sẽ nhanh chóng nghe theo mà sửa sai, người yếu đuối chỉ biết sợ hãi mà òa khóc.
Một người lãnh đạo từng nói rằng: "Khi còn trẻ, sở hữu một trái tim yếu đuối là điều cấm kỵ. Bởi lẽ, cuộc sống chẳng tha cho bất kỳ ai.
Nếu một chút bất bình, nặng lời cũng không chịu đựng được thì bạn sẽ mãi bị chi phối bởi hỉ, nộ, ái, ố của người khác mà thôi".
Nếu muốn trở nên mạnh mẽ, ta phải dẹp bỏ được sự yếu đuối trong trái tim mình. Chỉ khi ấy ta mới thực sự bất bại trước mọi thách thức của cuộc đời.
Cuộc sống hiện đại khiến chúng ta nhìn thấy quá nhiều điều, nghe thấy quá nhiều thứ, dễ dẫn đến so sánh bản thân mình với người khác.
Hôm nay, người bạn này mua nhà to. Ngày mai, bạn học cũ lái xe hơi đắt tiền. Hôm sau, con hàng xóm thi đỗ đại học danh tiếng.
Cứ như thế, chúng ta bị kẹt trong vòng xoáy so sánh, khiến tinh thần ngày một kiệt quệ, đến một lúc nào đó sẽ không thể chịu đựng nổi.
Càng muốn giành lấy nhiều thứ, chúng ta lại càng không có gì trong tay. Càng muốn chiến thắng tất cả, chúng ta lại càng dễ thua cuộc.
Vì thế, cách tốt nhất là cứ bỏ ngoài tai mọi sự xao nhãng kia mà tập trung vào phát triển bản thân và tận hưởng cuộc sống của chính mình. Chỉ khi tạm biệt được những lo âu vớ vẩn đó, bạn mới tìm thấy con đường riêng cho mình.
Không có ý thức kỷ luật, chúng ta sẽ chẳng làm nổi việc gì.
Hôm nay ta nói muốn giảm cân, nhưng ngày mai đã lại ăn ngấu nghiến. Hôm nay ta nói muốn học, nhưng rồi lại cắm mặt vào chiếc di động cả ngày để lướt mạng xã hội.
Hôm nay ta nói muốn ngủ sớm để dậy sớm, nhưng rồi lại thức đến tận khuya lúc nào không hay.
Sở dĩ trên đời này tồn tại những người ưu tú, bởi họ biết kiên trì chịu đựng những khổ đau mà người khác không thể. Trái lại, nhiều người lại hỏng cả đời chỉ vì tự nuông chiều bản thân quá mức.
Vì vậy, muốn trưởng thành thì chẳng còn cách nào khác ngoài kiểm soát chính mình. Biết nhẫn nại vượt qua từng thách thức, thành công nhất định sẽ nằm trong tầm tay.