Những người tự sát họ đâu biết được rằng hành động hủy hoại sinh mạng của mình không những không làm họ bớt khổ đau mà còn khiến họ mang trọng tội, chuốc thêm bao nhiêu nỗi thống khổ cho tâm linh của họ.
Mọi chúng sinh trên thế gian dù là con người hay con vật đều có tính ham sống sợ chết, nếu không đến mức đau khổ tột cùng có lẽ chẳng có ai lại lựa chọn hủy hoại chính mạng sống của mình. Những người tự sát họ đâu biết được rằng hành động hủy hoại sinh mạng của mình không những không làm họ bớt khổ đau mà còn khiến họ mang trọng tội, chuốc thêm bao nhiêu nỗi thống khổ cho tâm linh của họ.
Một sinh linh khi chào đời đã mang trong mình bốn ơn nặng, đó là ơn cha, ơn mẹ, ơn thầy dạy đạo và ơn chúng sinh (có thể thu nhỏ lại là ơn xã hội). Bốn ơn nặng dù cho trải qua muôn kiếp cũng khó đền. Rồi còn biết bao nhiêu khổ đau tìm đến, đó đều là những món nợ mà sinh linh cần phải trả, vậy mà người tự sát lại chọn con đường trốn chạy, tự kết thúc sinh mạng của mình để trốn nợ, không biết rằng nợ càng thêm nợ, khổ càng thêm muôn phần. Trừ những người tự sát vì nghĩa cử cao đẹp như tự sát để cứu người, người tướng sĩ tự sát vì quốc gia, người con gái tự sát vì bảo vệ danh tiết… thì được giảm nhẹ tội (vẫn tính là có tội), những người tự sát vì những lí do ngu si thì đều phải chịu những hình phạt rất thống khổ.
Tôi là một cư sĩ ăn chay trường, giữ gìn ngũ giới của Phật. Tôi rất ngưỡng mộ lời nguyện: “Địa ngục chẳng trống, thề chưa thành Phật” của Bồ-tát Địa Tạng. Trong kinh Địa Tạng, phẩm đầu tiên kể Thánh nữ sau khi niệm Phật một ngày đêm liền thấy mình xuống địa ngục, biết được nơi mẹ thác sinh…
Tôi rất thích và cảm thấy thật an ủi khi đọc đoạn kinh: “Nếu người có thể trong hai mươi mốt ngày nhất tâm chiêm lễ hình tượng Bồ tát Địa Tạng và niệm danh hiệu Ngài đủ một vạn biến, thì sẽ được Bồ tát hiện thân vô biên, nói cho người đó cảnh giới mà quyến thuộc họ đã sanh về. Hoặc trong giấc mộng, Bồ tát hiện đại thần lực, đích thân dắt người đó đến các thế giới để gặp quyến thuộc của mình”.
Mỗi khi xem báo đài thấy đăng tin người tự tử nhan nhản, tôi buồn vô hạn. Vì vậy, tôi rất khát khao muốn biết những người tự tử sau khi chết rồi họ sẽ đi về đâu?
Trong kinh Địa Tạng phẩm 12 có ghi:
“Những người được nghe danh và thấy hình tượng Bồ-tát Địa Tạng rồi chí tâm quy y, có thể mỗi ngày niệm danh hiệu Bồ-tát ngàn biến, luôn đến ngàn ngày, thì điều nguyện cầu của các thiện nam thiện nữ đó sẽ chóng được thành tựu, vĩnh viễn không bị chướng ngại”.
Căn cứ theo đó, tôi đã thực hiện rất nhiều, nhiều hơn lời trong kinh dạy, nghĩa là trường kỳ tụng niệm, lo tu sửa từng tâm niệm và tha thiết lễ bái Bồ-tát Địa Tạng suốt một thời gian dài, chỉ nguyện một điều: “Xin cho con được khai mở trí tuệ, được nhìn và hiểu thấu suốt, biết rõ người tự sát sẽ đi về đâu?”.
Cuối cùng thì ước nguyện này cũng đạt thành. Trong mơ, tôi thực sự được đi đến cõi mà những người tự tử trú ngụ, và minh bạch hết mọi vấn đề.
Trong kinh Phật tả có sáu cõi: Trời, Người, Atula, Địa ngục, Ngạ quỷ, Súc sinh. Vì vậy, khi tôi tả về cõi Quỷ, hi vọng bạn không ngạc nhiên. Cũng có một số ít người trực tiếp thấy, nhưng phần đông người ta không thấy. Đa phần những người gần chết, khí lực tinh thần suy yếu, họ cũng rất dễ nhìn thấy được người ở cõi âm.
Bây giờ, mời chư pháp hữu hãy xem để cùng chia sẻ kinh nghiệm quý giá này với tôi.
Cõi âm khí rất lạnh, vì vậy khi tiếp xúc hay tham quan cõi âm rất cần có định lực mạnh, thệ nguyện lớn, tinh thần trong sáng. Cõi Quỷ rộng lớn vô biên, được phân thành nhiều khu vực.
Bạn đừng cho rằng Tự sát là hết khổ, mà chính là Mở màn cho thống khổ ngút trời. Cho dù là bạn chết vì tình, vì thiếu nợ, vì đủ lý do…v.v….mà bạn muốn nhảy lầu, nhảy sông, uống thuốc độc, cắt mạch máu, cứa cổ, treo cổ….v.v….khởi lên ý niệm tự tử đủ cách đủ kiểu để hoại thân thì sau khi chết rồi những thống khổ bạn phải nhận lãnh càng bi thảm hơn gấp bội.
Người tự sát chết rồi thì linh thức lập tức bị giam cầm, chìm trong khốn khổ triền miên. Phải biết rằng tự tử có ba tội nặng:
1. Bất hiếu với song thân.
2. Tự hủy hoại hình hài, phụ phúc báu hi hữu có được thân người, lại không biết quý trọng mạng sống.
3. Ngu si vô trí.
Thân ta là do cha mẹ sinh ra, sống đã không tận hiếu báo ân, không làm việc ích đời lợi người, lại ngu muội tự hủy hoại, giết thân mình, đây là tội cực kỳ nặng. Phải biết thân người khó được, Phật pháp khó nghe. Kiếp này bạn đã mang được thân người, sao lại khinh thường mà hủy hoại chứ? Do lỗi phụ bỏ thân người nên bạn sẽ rất khó có cơ hội đầu thai làm người. Cho nên tự tử là một hành động quá ngu si vậy.
Ví dụ như bạn thiếu nợ nên chọn cách chết để trốn, thì phải hiểu rằng đời này nợ chưa trả xong, thì đời sau vẫn phải trả nhiều hơn, hiện tại còn gánh thêm đại tội tự sát nữa, đây gọi là Khổ chồng Khổ!
Những người tự sát sau khi chết rồi sẽ không ngừng diễn lại động tác tự sát đó.
Ví dụ như anh A vào lúc 2 giờ chiều nhảy lầu tự tử. Sau khi chết đi, linh thức anh sẽ bị giam cầm thọ khổ, và cứ loanh quanh ở nơi mà mình tự sát. Hàng ngày, cứ hễ đến đúng giờ mà anh từng hủy thân, thì anh sẽ trở lại đúng địa điểm đó, ngôi lầu đó…để mà diễn lại cái cảnh tự sát đó một lần. Ngày nào cũng phải diễn như vậy, diễn mãi động tác hủy thân đó cho đến khi tuổi thọ hết. Nghĩa là sao? Nghĩa là hễ dương thọ của anh ta được định là sống đến 70 tuổi, nhưng vào năm 40 tuổi thì anh tự tử. Vậy thì sau khi chết rồi, ngày nào anh cũng phải diễn lại cảnh tự tử này, có nghĩa là ngày nào cũng phải …nhảy lầu suốt 30 năm, cho đến lúc dương thọ tận.
Hơn nữa, mỗi ngày những tư tưởng cực kỳ thống khổ của giây phút tự sát, cộng thêm đau đớn trên thân cũng đồng tái hiện lại, hoàn toàn giống y nhau. Ngoài thời gian này ra thì linh thức anh bị nhốt tại khu “Phạm nhân tự sát” để thọ hình phạt.
Trong khu “Vong tự sát” trú này phi thường u ám, rất ẩm ướt và hôi thối. Nơi đây, tâm ai cũng ôm đầy oán hận, tiếng rên khóc bi thương, thở than không ngừng….hoàn toàn chẳng có gì cả, chẳng có nhà, giường, truyền hình, yến tiệc, thức ăn…v.v…cái gì cũng không có, chỉ có sự thống khổ và khóc lóc mà thôi.
Tôi tiến đến một phòng giam, bên trong chứa đầy vong tự sát, oán khí xung thiên phi thường khó chịu, nhìn mặt người nào cũng rất thương tâm. Tôi bước lại gần một vong, thấy toàn thân anh ướt nhẹp, mắt lõm sâu. Tôi chào:
- Bạn ổn không?
Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi rồi đáp:
- Ngài là ai?
- Tôi là một người bình thường, phát nguyện đến cõi âm để tìm hiểu xem những người tự sát chết rồi thì cảnh giới của họ ra sao?
Anh ta nói:
- Cần gì phải hỏi, nhìn là đủ biết tôi quá thống khổ rồi! Tôi không biết nói thế nào để diễn tả được tâm tình hiện tại của mình, chỉ có thể nói rằng….TÔI KHỔ…RẤT…RẤT …RẤT KHỔ!....Chỉ có thế mà thôi!
- Vì sao toàn thân anh ướt hết vậy?
- Do tôi nhảy sông tự tử.
- Vì sao anh lại muốn tự sát?
- Tôi không muốn kể ra đâu, xin đừng hỏi nữa.
- Được rồi, xin chào anh.
Tôi bước đến một nơi khác. Thấy trước mặt mình là một nữ nhân, liền hỏi:
- Chào chị, vì sao chị lại ở nơi này?
- Ngài có thể giúp tôi tìm một đứa bé được không? Cầu xin Ngài đấy – Chị ta đáp.
- Con của chị ư?
- Đúng vậy. Tôi cho con gái tự sát theo mình, nhưng bây giờ không biết con bé ở đâu. Bởi sau khi tự sát xong thì linh thức tôi liền bị áp giải vào đây, còn đứa con thì không thể tìm ra bóng dáng nó. Tôi rất đau khổ…
- Con gái chị hiện đang ở một khu vực khác, chờ đi đầu thai. Bởi vì chị tự ý đoạn mạng con trẻ, hoàn toàn không có sự đồng ý của nó nên tội chị rất là nặng. Do con chị còn bé ngây thơ chưa biết gì nên không bị tính vào tội tự sát, do vậy mà nó được đưa đến nơi khác.
- Thế ư? Sao không ai nói cho tôi biết điều này. Tôi van cầu Ngài, xin hãy dẫn tôi đi gặp nó có được không?
- Xin lỗi, tôi không thể dẫn chị đi được. Đây là cõi âm, có quy luật riêng của cõi âm. Chị nhất định phải chịu quả báo tự sát ở nơi này, đó là luật!
Chị ta bật khóc thảm thiết.
Tôi đi tiếp một quãng, băng qua một ngọn núi thì đến một chỗ khác. Trong đây là một khu biệt giam các vong tự sát khác nữa.
Tôi gặp một người đàn ông, nơi bụng ông ta có đường tét dài và sâu, máu me ràn rụa…Tôi hỏi:
- Tiên sinh à, bụng ông bị sao thế?
Ông đáp:
- Đây là vết thương do tôi dùng dao rạch bụng mình, vì vợ tôi ngoại tình theo trai nên tôi rất hận bả.
- Dù vậy, ông cũng không nên tự giết mình chứ.
- Ban đầu thì tôi giết bả, sau đó mới tự sát. Tôi chết rồi thì bị nhốt vào đây. Hàng ngày đều phải quay trở về nhà để tái diễn lại cảnh tự sát. Tôi đau đớn và khổ sở lắm, khổ hết chỗ nói…
Tôi thảng thốt than lên:
- Ôi! Lại là vì tình! Tiên sinh ơi, tự sát là tội rất nặng, ông có thể niệm Phật được không?
Rồi tôi dạy ông niệm: “Nam Mô Địa Tạng Vương Bồ Tát” và bảo:
- Ông nhất định phải niệm, sẽ giảm nhẹ tội báo. Còn nữa, ông phải sám hối, vì giết người là quá sai lầm. Do ông đã giết người lại còn tự sát nên tội càng nặng hơn. Xin hãy nghe lời tôi khuyên, nhất định ông phải cố gắng mà niệm Phật nhé.
Chỉ thấy ông ta gật gật đầu, không nói gì. Trước mắt tôi lại hiện từng vong linh đầy oán hận rất đáng sợ, có vong toàn thân đầy máu, tuôn chảy không ngừng. Tận mắt chứng kiến những cảnh này, tôi quả thật lấy làm kinh hãi vô cùng.
Những người thế gian đa phần cho rằng Tự tử là chấm dứt mọi thống khổ. Họ không hề biết rằng “Tự sát chính là mở màn cho thống khổ ngoài sức tưởng bắt đầu”. Thật quá ngu khờ dại dột! Hèn chi mà chúng ta thường nghe kể ở những nơi có người tự tử thì hay xảy ra cảnh “vong náo” dù mình không nhìn thấy họ.
Bởi vì nếu như nhà, phòng nào đó…trước đây từng có người tự hủy thân thì vong linh tự sát đó ngày nào cũng phải quay về mà diễn lại động tác tự tử của họ. Do vậy, nếu phòng nhà đó mà không có “quỷ náo” thì mới là chuyện lạ! Vì vậy mà người ta thường kể rằng “chỗ người tự tử thường hay nghe tiếng khóc than, rên rỉ”…dù không nhìn thấy người. Đó là do vong tự sát phải về diễn cảnh tự tử, bị chìm ngập trong tâm niệm bi thương lúc hủy thân….
Phần tôi dù nương nguyện lực Bồ-tát Địa Tạng Vương đượcchứng kiến cõi âm, nhưng thú thật nếu như tôi phải đến trú ngụ ở nhà hay phòng có người tự sát, chắc chắn tôi cũng sẽ rất khổ tâm. Vì sao ư? Vì hàng ngày mắt tôi luôn nhìn thấy rõ mồn một cảnh quỷ về diễn cảnh tự sát, thấy rõ thảm cảnh họ chết ra sao, làm sao mà tôi an ổn thư thái cho được?
Giáo lý Phật có những bản kinh siêu độ rất hay và kỳ diệu. Song bạn không thể ỷ lại vào ai đó cầu siêu cho mình trong khi bản thân bạn không chịu tu. Nếu tâm bạn vẫn đầy ác ý, tà độc thì vô phương cứu. Vì cảnh sẽ tương ưng với tâm, tâm tốt chiêu cảnh tốt! Siêu độ là giúp bạn phát thiện tâm, biết ăn năn sửa sai. Bạn cần phải tự hoàn thiện bản thân ngay từ lúc còn đang sống, đừng ỷ lại vào người khác mới là tốt nhất.
Trong kiếp nhân sinh, ai sống mà không có não phiền, không có đau khổ? Người giữ Thân – Khẩu – Ý thiện lành thì tâm sẽ hằng an vui. Khổ là do bởi mình từng gieo Ác nhân. Khi phải trả Quả ác, phải bồi đền nợ cũ thì đâu có ai thấy thoải mái, dễ chịu?
Ngàn vạn lần xin bạn không nên khởi ý niệm tự sát. Phải hiểu: “Tự sát hoàn toàn không giải quyết được vấn đề, chết rồi sẽ càng thống khổ hơn”.
Nếu cho rằng sống ở thế gian là khổ, nhưng bạn không hề biết rằng kẻ chết vì tự sát sẽ bị nhốt ở khu vực chứa vong tự sát. Người ngu si cứ tưởng chết là hết, là phủi hết muộn phiền, chấm dứt mọi sầu lo…Hoàn toàn không biết rằng sau khi tự sát rồi thì thống khổ ập đến với cường độ mãnh liệt gấp vạn bội lần cái khổ lúc còn sống. Còn nữa, sao không biết xót thương, tội cho thân quyến bạn sẽ buồn đau biết bao trước hành vi ngu muội này của bạn? Không nên đẩy mình vào con đường tuyệt lộ!
Người tự sát sau khi chết và thọ xong quả báo tự sát rồi thì phải đi đến các địa ngục lớn nhỏ mà thọ hình tiếp, y như trong kinh Địa Tạng từng mô tả…cho đến khi nghiệp tận rồi, họ mới có thể thoát ra và đi đầu thai. Nhưng tái sinh vào đâu, việc này còn tùy thuộc vào nghiệp đã tạo của họ.
Cư sĩ Thiếu Hoa
Trích: Nhân quả giải theo Phật giáo - Dịch giả: Hạnh Đoan