Mình đã từng là một người Sống Vội. Có lẽ như bao người khác, mình cũng ước mơ giàu sang, danh vọng, và sắc đẹp. Mình từng nghĩ có thể đánh đổi tất cả để lấy những điều đó. Kể từ khi ra trường, mình làm việc mỗi ngày 12 -14 tiếng bất kể cuối tuần. Chào đón mình mỗi tối trở về nhà là mâm cơm lạnh lẽo với một hai món ăn đã nguội tanh, cảm giác uể oải mệt mỏi bao trùm cơ thể, thậm chí sẵn sàng trút bực bội lên gia đình, lên cả những vật vô tri
Sau vài năm bán mình cho guồng quay của chủ nghĩa tư bản, mình góp được chút tiền biếu mẹ để xây nhà, sắm sửa đồ gia dụng. Cuộc sống của mình đầy đủ sung túc hơn. Mình đã có tiền để mua những thứ mình cần và muốn, nhưng mình vẫn không hạnh phúc.
Điều gì đó đã sai, điều gì đó làm tâm hồn mình trở nên cằn cỗi và cáu bẳn. Những ngày tháng nối đuôi nhau trôi qua trong vô nghĩa. Rồi mình bắt đầu hỏi những câu hỏi về ý nghĩa cuộc đời, tại sao mình được sinh ra, phải chăng chỉ là để nối dài những chuỗi ngày đau khổ của một kiếp người với nhiều gánh nặng trên vai?
Rồi mình bỏ quê hương, bỏ cả “chính mình” để... - đi tìm lẽ sống. Nhưng sau đó mình nhận ra, con đường duy nhất mình cần đi chỉ là: Sống Chậm
Bởi vì lẽ sống ở đâu xa? Lẽ sống ở ngay trong cuộc sống này - mỗi ngày - mỗi phút. Osho từng nói “Cuộc sống là quá trình. Không có cách nào đạt tới cuộc sống ngoại trừ việc sống nó, tuôn chảy cùng nó”. Hay có ai đó cũng nói “Ý nghĩa của cuộc sống nằm trong cuộc sống, tất cả đều xem bạn sống như thế nào”.
Mình nhận ra mình chưa từng Sống Cuộc Sống này, mình chỉ tồn tại mà thôi...
Sống Chậm - mình thấy đời mình có ý nghĩa mỗi phút giây. Mỗi sớm thức dậy là một ngày hạnh phúc. Kết thúc mỗi ngày trong cảm giác bình an. Nhờ Sống Chậm, mình học được rằng Cái Chết không có gì đáng sợ, ngược lại nó là chất liệu, là cảm hứng cho việc Sống. Nhờ có Chết mà cuộc sống trở nên có ý nghĩa, thời gian của con người trở nên hữu hạn. Và vì hữu hạn, nên chúng ta cần học cách trân trọng thời gian, trân trọng sự sống, trân trọng mỗi người đến với ta trong cuộc đời và trân trọng mỗi khổ đau ta gặp phải. “Nó khiến chúng ta có trách nhiệm hơn với sự tồn tại của mình”.
Nhưng Sống Chậm có dễ không? Vừa dễ, mà vừa Không Dễ.
Dễ - vì bạn không cần phải vô cùng nỗ lực để tận hưởng vẻ đẹp của bầu trời xanh, chiêm ngưỡng thiên nhiên và hít hà bầu không khí mát lành đến căng tràn lồng ngực. Bạn không cần trả tiền để ngắm bình minh hoặc hoàng hôn hay đếm những vì sao. Chúng ta chỉ đơn thuần cảm nhận sức sống tuôn trào trong mỗi phút giây hiện tại mà thôi.
Khó - vì có mấy ai có thể buông bỏ nỗi lo cơm áo gạo tiền, bỏ lại sau lưng áp lực công việc để đổi lấy bạc vàng & danh vọng, bỏ qua ánh mắt của người đời dù là tán dương hay phê phán để sống một đời tự do tự tại. Mấy ai bỏ qua được sự “bận rộn” để dành thời gian yêu thương cơ thể mình bằng 60 phút tập thể dục mỗi ngày, 60 phút đi bộ , 30 phút ngâm chân, 30 phút thiền và hàng giờ đồng hồ để làm điều mình thích mà không đem lại tiền hoặc... rất nhiều tiền.
Xã hội hiện đại đang được vận hành theo cái cách mà lấy “mức độ bận rộn” làm thước đo hiệu quả & chất lượng sống. Ai càng bận rộn, người đó càng sống hiệu quả, người đó càng kiếm nhiều tiền, người đó dễ thành công, người đó đáng ngưỡng mộ. Và chúng ta dường như đều quá bận rộn nên không có thời gian để quan tâm những người chúng ta yêu thương, thậm chí không có thời gian để quan tâm chính mình. Và rồi ở những ngày cuối đời trên giường bệnh, chúng ta hối tiếc vì những năm tháng lẽ ra được sống, chúng ta lại quá vội vàng, đến mức đánh rơi bản thân ở tuổi thơ năm nào - ngày chúng ta còn quá bé để lo nghĩ cho tương lai. Và chúng ta ước có thêm dù chỉ 1 ngày để sống - để thực hiện những điều ta hằng khao khát nhưng cứ vô tình bị sự bận rộn chiếm mất vị trí ưu tiên, hết lần này qua lần khác. Nhưng thật buồn, Thần Chết không biết thế nào là nhân từ, Thần Chết không bao giờ hoãn lại cái nhiệm vụ thiêng liêng của mình chỉ để cho bạn hoàn thành ước nguyện, dù chỉ 1 ngày.
Nhận biết được điều đó là bước đầu tiên trên hành trình Sống Chậm. Bước tiếp theo trên hành trình ấy, mình đã làm những gì?
Mình “bỏ phố” về quê, mỗi ngày làm những điều mình thích: tập thể dục, nấu ăn, thường trà đọc sách, chơi với Mèo. Mình bỏ lại những bon chen nơi phố thị, bỏ cả những ganh đua nơi chính bản thân mình trong guồng quay công việc và tiền bạc. Mình không còn là một con người bận rộn như trước. Ai cần là mình có mặt, dù là cha mẹ, anh em, họ hàng, bè bạn, môi trường, hay đôi khi cả những người xa lạ. Lại có ai đó từng nói “Tình cảm dùng tiền bạc và lợi ích để duy trì, đều không bằng sự trân quý của việc dùng thời gian bồi dưỡng”. Vì vậy, bớt bận rộn, bớt kiếm tiền đi, dành thời gian vào những thứ quan trọng, cuộc sống không chỉ bớt áp lực, mà còn thêm ý nghĩa thêm niềm vui.
Mình bỏ xe máy, chuyển qua Đạp xe đi làm (chỗ làm cách nhà 8km) và đi bộ đi chơi. Mình học cách hoà hợp với thiên nhiên trên mỗi bước đường, không lo lắng chuyện tương lai hay vọng tưởng về quá khứ. Tất cả thế giới nằm trong từng dấu chân đi
Mình ăn trường chay, hạn chế ăn thực phẩm đóng gói, tập biết ơn những người đã bỏ công sức làm ra mỗi món ăn, tập ăn trong chánh niệm, không lãng phí đồ ăn, và cầu nguyện cho tất cả chúng sinh đều có bát cơm đầy, không ai phải chết vì đói khổ.
Mình tập Không làm nhiều hơn 1 việc cùng 1 lúc
Mình không vừa ăn vừa xem TV. Vừa cafe cùng bạn bè vừa check đt lướt Face. Vừa nấu ăn vừa nghe sách nói. Vừa sống hôm nay vừa nghĩ tới ngày mai... Mình sẽ không muốn lướt qua một rừng hoa mà tâm trí chỉ còn biết tới những khổ đau. Thực ra trong lúc ta ngắm cảnh, chẳng có cái gì gọi là lãng phí thời gian, nhưng nếu ta bận vương vấn, thì cái lãng phí - chính là một góc tâm hồn - một phần sự sống.
Mình tập cảm nhận hương vị của trái bơ béo ngậy tan trong miệng quện với vị sữa chua mát lạnh mà không lo nghĩ về điều gì khác - dù là những điều đã nằm dưới nấm mồ quá khứ hay đang vẫy gọi từ tương lai. Mình tập ngắm nhìn vẻ đẹp diệu kỳ của từng chiếc lá, từng đám mây lững lờ trôi trên bầu trời xanh thẳm. Mình sẽ thưởng thức ly cafe ấm nóng thơm mùi sữa trong khi cái giá lạnh của mùa đông đang kêu gào phía bên kia cửa sổ.
Mình sẽ Sống và tận hưởng những vẻ đẹp - thậm chí là tất cả mọi thứ - mà con người sẵn sàng bỏ lỡ bởi mục tiêu duy nhất - Tiền.
“Cuộc sống ấn chứa biết bao điều kỳ diệu và sẽ thật đáng tiếc nếu chúng ta chỉ biết đến khổ đau” - Thiền sư Thích Nhất Hạnh.
Viết nhiều hơn
Một cách để làm chậm lại dòng suy nghĩ chính là Viết. Viết làm chậm suy tư. Viết làm chậm sự đọc. Vì rõ ràng tốc của tay thì chậm hơn của mắt và chậm hơn của não.
Mình viết lại những điều hay mà mình đọc được trong những trang sách quý, dù mình đã nuốt từng lời đến mức thuộc lòng. Mình viết lại lời bài hát mà mình yêu thích. Mình chép những vần thơ. Mình viết ra những dòng suy nghĩ, lời cầu nguyện và biết ơn cuộc sống. Viết không chỉ làm mọi thứ chậm lại, mà còn khiến cho chúng sâu sắc, rõ ràng, và ở lại trong trí não lâu hơn.
Mình chỉ viết những điều tích cực. Do đó mà cuộc sống của mình tràn đầy những điều tích cực. Không có hờn giận, ghen ghét, sân si, hay đau khổ. Không có nỗi buồn. Chỉ có niềm vui.
Mình tập rời khỏi bàn làm việc và bước ra ban công để được tắm táp gột rửa bởi ánh mặt trời và vẻ đẹp của thiên nhiên nhiều nhất có thể. Mỗi ngày. Tận hưởng ánh mặt trời là đặc quyền của bạn. Sống là đặc quyền của bạn. Và điều bạn cần làm là không cho phép ai hoặc thứ gì cướp nó khỏi bạn
Mình tổng kết lại Bánh Xe Cuộc Đời (Wheel of Life) mỗi ngày, tuần, tháng, và sẽ là mỗi năm. Nhìn vào bánh xe cuộc đời, mình biết phần nào mình còn chưa sống trọn, phần nào mình hời hợt, thậm chí là bỏ quên. Mình biết điều gì là quan trọng để dành sự chú ý vào đó. Trước đây từng đi học NLP 1 lần, từng được nghe về bánh xe kỳ diệu ấy, nhưng chưa hiểu, vì có nhiều mảng mà mình gần như chẳng bao giờ quan tâm, như tâm linh, sức khoẻ, hay hoạt động cộng đồng. Nhưng giờ thì mình đã hiểu, tại sao bánh xe cuộc đời sẽ phải có những thứ đó, vì nếu không có, nó sẽ không tròn. Chỉ vậy thôi!
Cuối cùng và không kém phần quan trọng, đó là tránh xa những “suối nguồn” khiến mình xa rời việc Sống. Mình tránh khỏi những đám đông, những cuộc tán gẫu vô bổ, tránh “bạc vàng châu báu”, tránh những bài báo về làm giàu hay cuốn sách dạy thành công,... Những thứ đó ít nhiều sẽ vô tình hoặc cố tình lấy đi sự Sống khỏi bạn, chúng làm bạn chạy vào cái guồng quay bận rộn, theo đuổi những thứ không nằm trong phút giây hiện tại, chúng khiến bạn tồn tại thay vì Sống, chạy thay vì đi, lướt qua thay vì cảm nhận
Cuộc sống này, là hai mặt của một đồng xu, là đạt được và hy sinh. Làm gì có điều gì hoàn hảo. Nhưng hãy biết điều gì là quan trọng. Và nhớ, mỗi thứ bạn có được, đều sẽ phải trả một cái giá cho nó
Mình chưa phải là một thiền sư. Mình vẫn đang trên hành trình học hỏi và sâu lắng hơn để về gần với cội nguồn. Cuộc đời này cần chúng ta mỗi ngày học hỏi không ngừng, vì những gì chúng ta biết nhỏ như hạt cát giữa sa mạc, như giọt nước giữa biển khơi. Và mình cho rằng, không phải “làm giàu”, không phải “thành công”, mà chính Sống - mới là việc xứng đáng nhất cần chúng ta đầu tư thời gian, đầu tư mọi nỗ lực để học tập và rèn luyện - trong cả một đời
Hãy học cách Sống. Rồi ta sẽ tìm thấy những gì tốt đẹp và trân quý nhất ở ngay trái tim mình
Chúc bạn một đời An Yên