Phàm là con người, hẳn ai cũng có những lúc mất bình tĩnh, không thể kiểm soát được cảm xúc, suy nghĩ và hành động của bản thân. Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc bạn không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân, khách quan có, chủ quan có, do tác động bên ngoài có, và do tác động chính bên trong bản thể cũng có. Tịnh tâm là gì? Vì sao ngày nào cũng phải tịnh tâm? Chúng ta cùng Lịch Vạn Niên 365 tìm hiểu.
Tịnh tâm là tâm không động trước mọi vấn đề và trong mọi trường hợp.
Người Tịnh Tâm trước hết tâm phải yên, tâm yên không bị dấy động thì sẽ có sáng suốt. Có sáng suốt sẽ biết mình phải làm gì.
Người sống trong sa mạc hay rừng sâu tưởng rằng mình tịnh tâm nhưng không phải mà chỉ vì người đó không gặp các hoàn cảnh và vấn đề làm cho tâm họ dấy động. Người tịnh tâm thật sự là người tuy gặp mọi hoàn cảnh và nhiều vấn đề khó khăn mà mình bị bắt buộc phải giải quyết nhưng tâm vẫn yên.
Làm sao để tâm được yên trước mọi vấn đề khó khăn hay hoàn cảnh khó khăn mà mình phải giải quyết?
Trước hết phải có thái độ và tinh thần không chống báng, không có ý định tránh né để bước ra ngoài vòng khó khăn phải giải quyết vấn đề mà ngược lại phải đương đầu với nó và nhìn vấn đề thật kỹ, hiểu vấn đề tường tận rồi sẽ nhìn thấy vấn đề để giải quyết.
Tại sao ta chống? Vì ta cho nó làm bận lòng ta. Ta càng tránh thì nó càng làm cho ta bực mình nhiều hơn. Việc ta càng tránh (dĩ nhiên là việc có liên hệ trực tiếp trong đời sống ta) thì nó càng đeo đuổi quấy phá đầu óc ta nhiều hơn, làm cho ta bực mình hơn.
Người đã hiểu ý nghĩa giải thoát nhưng đồng thời phải sống trong cảnh ngộ trần gian với tất cả những ràng buộc của một con người thì phải làm sao cho được quân bình giữa hai đời sống tâm linh và vật chất???
Trước hết phải có sự chấp nhận về hoàn cảnh hiện tại đương nhiên mà mình phải nương theo nó để thực hiện lý tưởng phục vụ đại đồng chúng sanh. Ta phải xem như không có hoàn cảnh hiện tại thì lý tưởng ta sẽ không thực hiện được và ta không có cơ hội để thực hiện được lý tưởng đại ngã đó.
Sự chấp nhận sẽ không tạo ra hoặc đánh gục hết những tư tưởng chống đối làm loạn tâm ta.
Sự chấp nhận chuyển mọi khó khăn thành sự dễ dãi hoặc dẹp bớt hầu hết các khó khăn quanh ta.
Như thế nào là tùy cơ ứng biến?
Tùy cơ ứng biến không có nghĩa là để hoàn cảnh đưa đẩy mà phải tùy hoàn cảnh mà quyết định về hành động của mình. Gặp khó khăn thì than thở càu nhàu bực mình, gặp dễ dãi thì buông xuôi hưởng thụ, tất sẽ gặp rắc rối, trước nhứt phần nội tâm rồi đến hoàn cảnh bên ngoài ảnh hưởng cả những người xung quanh.
Tịnh tâm là gặp khó cũng không buồn, mà gặp dễ cũng không vui. Tâm yên tịnh sẽ phát triển sáng kiến và kiến thức.
Người có lý tưởng phục vụ đại đồng sẽ vượt khó khăn trần gian. Nếu gặp mọi hoàn cảnh dễ dãi thuận buồm xuôi gió thì con đường phục vụ của mình không còn ý nghĩa nữa mà việc đó ai cũng làm được, không cần một người có quyết tâm và ý chí mạnh mẽ nữa.
Đừng mang ý nghĩ là mình bị ràng buộc hay bị đày đọa, vì mang ý nghĩ đó ta còn phân giữa ta và người. Phải giữ chữ HÒA. Hòa mình và hòa tâm mình với nhân loại. Từ ý nghĩ này mới có sự dễ dãi chấp nhận không khinh rẻ những người xung quanh, không xem mọi việc mình phải giải quyết là quá thấp, quá thường. Khi thấy việc ta phải giải quyết là quá thấp quá thường ta sẽ cố bỏ qua không chịu hành động vì cho nó không phải là việc mình phải làm. Ta sẽ cho rằng nếu mình phải giải quyết và phải làm thì mình quá ư tầm thường.
Khi mang trong người tư tưởng HÒA ta sẽ không thấy mình cao và việc đụng chạm hàng ngày có liên hệ với mình là thấp. Khi không có tư tưởng cao thấp ta sẽ không có sự chống đối việc phải làm, nhờ vậy mà tâm ta tịnh. Khi chống đối để giải quyết vấn đề tâm ta lại ĐỘNG. Khi HÒA ta CHẤP NHẬN để giải quyết vấn đề thì ta lại TỊNH. Vì vậy một đằng ta không làm mà lại ĐỘNG, một đằng khác ta làm tâm ta lại TỊNH.
Ý nghĩa TỊNH trong cái ĐỘNG và ĐỘNG trong cái TỊNH là vậy.
Sự tránh né cũng nằm trong tư tưởng sợ hãi lo lắng cho chính bản thân mình.
Sự sợ hãi lo lắng tưởng tượng cũng cần được chấm dứt vì nó là mộng ảo.
Chính nó đã làm cho ta chùn bước, và làm tiêu hao ý chí, ngăn chặn bước tiến và sự thành công của ý nguyện của ta. Phải dẹp bỏ sợ hãi. Sự sợ hãi sẽ làm hỏng đi việc ta thành công ngăn ngại việc đáng ra phải làm mà ta không làm. Sự sợ hãi tạo ra nghịch cảnh. Không có sự sợ hãi sẽ không có nghịch cảnh. Không có sự sợ hãi sẽ không có thất bại. Không có sự sợ hãi sẽ chỉ có thành công.
Sợ hãi là chướng ngại.
Không có sự sợ hãi là không có chướng ngại.
Thế giới này sở dĩ có chiến tranh vì sự sợ hãi, vì con người cảm thấy không an toàn. Làm sao cho con người cảm thấy được thương yêu được bình yên thì chiến tranh sẽ chấm dứt.
Ngày thường hay nghĩ điều gì
Lâm chung điều ấy tức thì hiện ra
Bởi vì tâm trí của ta
Thường hay suy nghĩ sâu xa mỗi ngày
Hiện ra ham muốn nọ này...
Thì hồn bạn sẽ bị đày theo vô
Còn hay nghĩ tới Nam Mô
Thì Phật hiện tới đưa ô lên đầu
Khổ cái vọng tưởng mong cầu...
Ngày thường luôn ở trong đầu chúng sanh
Không tài không lợi thì danh...
Cho nên không thể tịnh thanh lòng mình
Còn như giữ được tâm bình
Lâm chung đâu loạn muôn nghìn chuyện chi
Niệm tròn mười niệm A Di
Thì hồn đâu bị dẫn đi thai đầu
Cho nên phải bớt mong cầu
Ngày thường phải niệm lầu lầu Hồng Danh
Để cho tâm tịnh trí thanh
Lâm chung mới được vãng sanh bạn à
Nam Mô sáu chữ Di Đà
Là một phương pháp để mà tịnh tâm
Bởi khởi một niệm lâm râm
Niệm Phật đã chặn..sao xâm nhập vào.!!!
Cho thấy rằng việc thanh tịnh tâm quả là quan trọng đến dường nào, nơi con người từ sáu căn mà trầm luân thì cũng từ sáu căn mà giải thoát. Từ vọng chuyển thành chân, từ mê chuyển thành ngộ. Đó là đạo lộ mà con người cần nương theo. Đức Phật đã chỉ rõ, chúng ta chỉ chuyên cần theo đó mà tu tập ắt có ngày đạt đạo quả.
Nam Mô A Di Đà Phật